THƯỞNG TRÀ

Có người học cách uống trà để hiểu vị. Có người uống mãi một loại trà để hiểu mình.

“Thưởng trà” không dành cho người vội

Nó dành cho người biết trân trọng sự im lặng. Cho người tìm thấy mình trong hơi nước bốc lên từ một ấm trà buổi sáng. Cho người đang sống giữa phố xá mà vẫn giữ được một chốn tĩnh lặng trong lòng.

Tại đây, mỗi bài viết không đơn thuần là kiến thức. Mà là những câu chuyện, mảnh hồi ức, thói quen nhỏ… mà ai cũng có thể thấy mình trong đó. Một chuyên mục để bạn ngồi lại với trà và với chính mình.

Vì sao là “Thưởng trà”?

Người Việt không gọi việc uống trà là “tiêu dùng”, cũng không gọi là “nạp năng lượng”. Ta gọi là “thưởng trà”, như một nghi thức sống, chậm mà đầy. Bởi trà không phải để uống cho xong, mà để uống và sống cùng một lúc. Một khoảnh khắc. Một tâm trạng. Một sự hiện diện.

“Thưởng” là khi ta ngồi xuống, không làm gì khác.
Chỉ có nước nóng, lá trà và lòng mình đang yên.

Và cũng chính trong giây phút đó:
Ta thưởng một ngày đã đi qua,
Thưởng một nỗi nhớ chưa nói,
Thưởng một phút bình an quý giá mà cả ngày tất bật chưa kịp chạm tới.

“Thưởng trà” là cách người Việt tĩnh lại, mà không cần trốn đi đâu cả.

Nó diễn ra ở hiên nhà, ở góc bếp, bên khung cửa sổ, hay thậm chí trong lòng bàn tay đang bận rộn.
Nó không đòi hỏi hiểu biết, không cần nghi lễ cầu kỳ.

Chỉ cần một ý niệm:
"Bây giờ, tôi dành thời gian cho chính mình."

Với Hồng Trà Như Ý, “thưởng trà” cũng là lúc:

  • Người làm trà được kể lại câu chuyện của vùng đất
  • Người uống trà tìm lại nhịp thở mình đã quên
  • Và trà trở thành sợi chỉ đỏ kết nối người với người, lặng lẽ mà bền chặt.

Vậy nên, chúng tôi không tạo ra một chuyên mục “Blog”.
Chúng tôi tạo ra một không gian để bạn, thưởng trà, theo cách của bạn.

Như cách người Việt vẫn sống:
đủ chậm để nhớ, đủ sâu để thương, đủ thật để ở lại.

Góc thưởng trà

“Không phải ai cũng là người sành trà. Nhưng ai cũng có thể tìm thấy một khoảnh khắc thật gần, chỉ bằng một ngụm nhỏ.”

Vì sao có "Góc thưởng trà"?

Trong đời sống người Việt, trà không chỉ để uống. Trà có mặt khi ta không biết bắt đầu một câu chuyện ra sao. Khi ta cần một cớ để ngồi lâu hơn bên ai đó. Khi ta im lặng, nhưng vẫn muốn được ở cùng một ai. Góc thưởng trà không hướng đến kỹ thuật, càng không là nơi tranh luận đúng - sai. Nó đơn giản là nơi bạn được mời ngồi lại, nhấc một ấm trà lên, thở ra thật nhẹ, và thầm nghĩ: “Hình như… mình đã quên mất cảm giác này lâu rồi.”
Xem bài viết

Thường trà - Nhớ chuyện

“Không phải lúc nào ta cũng nhớ được một người. Nhưng nhiều khi… chỉ cần một ngụm trà. Và lòng tự biết mình đang nhớ.”

Vì sao có "Thưởng trà- Nhớ chuyện"?

Trong những lúc lòng mình không ổn, ta thường không biết phải bắt đầu từ đâu để kể. Nhưng khi có một ấm trà bên cạnh, ta bắt đầu nhớ. “Thường trà - Nhớ chuyện” không viết để ai đó học cách uống trà đúng chuẩn, mà để bạn thấy rằng: có những ký ức không cần kể lại thành lời, chỉ cần pha đúng loại trà ngày ấy, ngồi đúng chỗ ngày xưa, và để thời gian rót chậm xuống lòng.
Xem bài viết